Cuộc thi viết “Tri ân người thắp lửa” – Tác giả Nguyễn Thanh Trọng – 22DTD1C

“Một đời người – một dòng sông

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ

Muốn qua sông phải lụy đò

Đường đời muốn bước cậy nhờ người đưa …”

Nếu như, mỗi năm học qua đi là một chuyến đò, học trò là những người hành khách sang sông, thì thầy cô chính là người lái đò thầm lặng vẫn say sưa miệt mài chèo chống giữa đôi bờ để đưa bao thế hệ đi qua dòng sông tri thức.Không có người thầy cô nào bắt ta phải hiểu những công lao vĩ đại ấy, tự khắc thời gian sẽ trả lời cho tất cả.

Lời thầy cô nói vẫn còn đọng lại bên tai như dòng suối chảy, bến bờ thầy cô đưa tới là cái chân – thiện – mỹ của cuộc đời. Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ chợp tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc trồng người thì làm sao rẽ được, cả đời “Người” gắn với chữ “Dạy” dù có bão táp mưa sa vẫn một con đò.

Ngày ngày trên bục giảng, hằng đêm bên trang giáo án, mái tóc thầy cô ngày càng nhiều sợi bạc, thì những lứa học trò với tri thức, hoài bão, khát vọng được chắp cánh cũng ngày một nhiều thêm, thế hệ này nối tiếp những thế hệ kia bước đến tương lai bằng con đò mà thầy cô là người cầm lái. Trong dòng chảy vô tận của thời gian, phải chăng chúng ta đã bỏ lại phía sau biết bao hoài niệm còn đang dang dở. Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 chính là cơ hội để biết bao thế hệ học trò viết tiếp những trang kỉ niệm ấy và thể hiện sự tri ân với công ơn của các thầy cô.

Em muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Thầy Vũ Quang Hào là người thầy mà hình tượng mà em phải phấn đấu noi theo. Khoảng thời gian trước đó em đã tự rơi vào cái bóng đen do chính mình tạo ra, đó là những áp lực học hành,bạn bè, tiền bạc…Dù em không nói ra hay kể với bất kỳ ai nhưng qua những câu chuyện mà thầy chia sẻ,em cảm thấy áp lực mà em đang phải chịu nó không là gì cả và em lấy những lời dạy thầy để làm động lực mà vượt qua. Đam mê với nghề giáo thầy rời xa Hà Nội, xa gia đình để mang con chữ đến với chúng em vì thầy sợ rằng những giảng viên trẻ không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn để truyền dạy hết cho tụi em. Điều đó giúp em hiểu hơn về thầy và lại càng thêm yêu quý,trân trọng những gì thầy đã bỏ ra. Bên cạnh đó em cũng xem thầy như là người ông của mình vậy, thầy kể cho em những câu chuyện cuộc sống đầy ý nghĩa, chuyện mà thầy đã từng trải qua trong quá khứ. Những lúc ấy em cảm giác mình như đang bị cuốn vào một miền ký ức hoài cổ nào đó. Nó rất giản dị và chân thật đến lạ. Có lẽ gặp được thầy chính là điều may mắn của em. Em mong muốn học phần này cứ trôi mãi như thế, sẽ không kết thúc ở đây để em có thể học thêm nhiều điều hơn nữa và có đủ thời gian để bày tỏ lòng biết ơn vô bờ đến với thầy.

Và người tiếp theo em muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến là cô Hoà Yên. Nếu không có những bài học của cô thì em sẽ chẳng bao giờ trưởng thành như ngày hôm. Lần đầu gặp mặt xung quanh cô tỏ ra một năng lượng rất đặc biệt. Nó khiến mọi người xung quanh tập trung vào cô,lắng nghe những gì cô nói và tạo ra cảm giác rất là thân thuộc, gần gũi. Cô vừa đi dạy vừa làm đạo diễn nên thời gian của cô luôn bận không có khoảng trống nào để cô có thể nghỉ ngơi nhưng cô lại dành ra thời gian quý báu ấy để giải đáp những thắc mắc của tụi em. Cô từng bảo thế này “Đây là lớp đầu tiên cô dạy nên có gì các em góp ý và bỏ qua cho cô nha”, có lẽ chính vì thế mà tụi em chiếm được một vị trí đặc biệt trong lòng cô. Cô dồn hết bao tâm tư vào tụi em, cô chia sẻ những điều mà cô học được từ đó rút ra những kinh nghiệm “xương máu” để truyền dạy cho tụi em ,làm cho những giáo án khó hiểu,nhàm chán kia trở nên rất dễ hiểu,thú vị . Và khi kết thúc học phần bằng một bài kiểm tra cuối kì khó nhằn tưởng chừng chỉ có tụi em thực hiện, nhưng không phải thế cô vẫn đồng hành cùng với tụi em đến hết chặng đường này. Những đêm dài, cô tận tình tìm và sửa lỗi sai trong kịch bản, chỉ ra nhiều điểm không tốt khi ghi hình và cách cầm máy…Có lúc cô vẫn nhấc máy vào 12h đêm chỉ để lắng nghe tâm sự về những khó khăn gặp phải trong lúc tụi em ghi hình, đôi lúc rất muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng nhờ sự ân cần, giúp đỡ từ cô tụi em đã không nản chí. Không có một ngôn ngữ nào trên thế giới để nói lên hết sự biết ơn dành cho cô và cũng không có một thước phim nào có thể khắc hoạ lại những cảm xúc ấy. Em xin cảm ơn cô vì tất cả vì những điều cô đã làm cho tụi em. “Lớp tụi em là lớp đầu tiên cô dạy” và “Cô chính là người đầu tiên cho tụi em cảm giác là Nhà đến thế”.

Eugene P. Bertin từng có câu: “Dạy học là đặt vết tích của một người vào sự phát triển của một người khác. Và chắc chắn học trò là ngân hàng nơi bạn có thể gửi kho báu quý giá nhất của bạn”. Đúng như vậy, làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ. Và là những đứa học trò như tụi em góp nhặt những công sức ấy để làm hành trang vững bước trên chặng đường khó khăn của mình.  Nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy cô. Một lần nữa xin gửi lời cảm ơn chân thành sâu sắc đến với tất cả thầy giáo,cô giáo của Trường Đại Học Nguyễn Tất Thành vì bao nhiêu sự vất vả, hy sinh, một lòng vì những học trò thân yêu của mình. Thầy cô đã nâng đỡ chỉ dạy từ khi chúng em mới bỡ ngỡ bước chân vào môi trường với bao điều lạ lẫm, tạo động lực để chúng em tự tin học tập và rèn luyện. Một mùa Hiến chương nữa lại đến, chúng em xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến thầy cô. Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe và gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp trồng người của mình.

Tác giả: Nguyễn Thanh Trọng
MSSV: 2200008343
Lớp: 22DTD1C

NTTU mời bạn bình chọn cho tác phẩm TẠI ĐÂY

Tin tức khácXem thêm