Cuộc thi viết “Tri ân người thắp lửa” – Tác giả Nguyễn Dương Hải Đức – 22DQH1A

Có lẽ những lời tự sự sau đây sẽ nằm ngoài lề yêu cầu của cuộc thi nhưng đây là ký ức khó quên của một cậu học trò vùng nông thôn tỉnh lẻ. Tôi đến từ vùng nông thôn muối trắng, mang tên Đông Hải – Bạc Liêu. Đây là một vùng đất nghĩa tình đáng yêu, đáng nhớ. Tại nơi đây mang nhiều dáng điệu tổ quốc quê hương với những con người ân nghĩa tình xưa, câu hò điệu lý và bài ca Dạ cổ hoài lang. Tôi tự hào và biết ơn khi được sinh ra và lớn lên tại vùng đất này, được gặp mặt những con người mang nhiều hoài niệm trong cuộc đời tươi đẹp của chính tôi. Tôi vẫn còn nhớ một kỷ niệm về một người cô, người cô đó tôi vẫn luôn gọi bằng tiếng gọi thân thương là  mẹ, là sư phụ. Và đó chính là cô Nguyễn Xuân Bút, người cô giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng “Bạo lực học đường” và thắp lửa niềm đam mê báo chí.

Ký ức thời học sinh ngoài những hình ảnh tươi đẹp thì thời học sinh như một nỗi ám ảnh mang tên “bạo lực học đường” đối với chính tôi. Khoác lên mình chiếc áo học sinh với thân hình gầy gò, ốm yếu, nhìn có vẻ nhỏ bé và không được mạnh mẽ như các bạn đồng trang lứa. Mỗi ngày đến trường như một cơn “ác mộng” khi lúc nào cũng bị trêu chọc, phỉ báng và thậm chí là cả những trận đòn vô cùng đau đớn vì đơn giản tôi là người đồng tính. Cậu học trò với nhiều ước mơ và khao khát to lớn về con đường tương lai phía trước bỗng hóa hư vô bởi cơn “ác mộng” ấy. Bị đánh đau lắm…!  Nhưng tôi chẳng dám phản kháng vì tôi nhỏ bé, yếu ớt, chỉ có một mình còn họ thì cao to, mạnh mẽ và còn rất đông. Từ những câu chửi khó nghe như là “bê đê”, “xăng pha nhớt”… tăng dần là những câu chửi thậm tệ nhục mạ tôi và chính cha mẹ tôi, đỉnh điểm là những trận đánh không lí do vô cùng đau đớn và những bỡn cợt về thân thể khiến tôi phải ám ảnh suốt một thời học sinh. Lúc ấy, tôi chẳng biết nương tựa vào ai cả, tôi cảm thấy đơn độc giữa cuộc sống này. Người ta bị đánh thì về mách cha mách mẹ còn được cha mẹ che chở, còn tôi… một cậu bé đồng tính bị bạn bè đánh về mách cha mách mẹ phải nói lý do gì bây giờ, chẳng lẽ ngay lúc ấy tôi phải nói là: “Con bị đánh vì con là đồng tính”. Sao có thể như vậy được, có thể nói ra những câu ấy tôi còn bị trận đòn đau đớn hơn nữa, thật sự tôi sợ lắm…! Bỗng chốc, một cậu học trò ham học, với niềm đam mê và nhiệt huyết với văn học và viết lách giờ đây lại chẳng dám đi học vì nỗi sợ đau đớn về thể xác. Tưởng chừng tất cả tương lai của tôi đã dừng lại, nhưng cô Bút đã nhẹ nhàng bước vào đóng vụn nát trong tôi mà xoa dịu và đánh thức một tâm hồn đang bị tổn thương. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày ấy, ngày đi học đầu tiên năm lớp 8 lại tiếp tục với những trận đánh và những câu phỉ báng vô cùng khó nghe. Đau đớn vì những trận đánh tới tấp tôi chỉ biết co ro bản thân mình và chịu trận thì ngay lúc ấy một giọng nữ trầm, đanh thép vang lên: “Dừng lại ngay, các em đang làm gì thế hả?”. Một bàn tay ôm trùm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên từng vết thương của tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ấm áp và được che chở như vậy cả, bị đánh đau đớn kèm theo thân thể yếu ớt tôi đã thiếp đi sau lúc đó. Đau đớn lan tràn khắp thân thể tôi, trước mặt tôi bây giờ đây là một căn phòng khác lạ nhưng may mắn tôi không còn bị đánh nữa, một giọng nói quen thuộc lại cất lên: “Em tỉnh rồi à. Sao mà để ra nông nỗi này, cô đã phối hợp cùng ban giám hiệu để xử lý bọn nó rồi. Em yên tâm”.

Chưa bao giờ tôi thấy câu “em yên tâm” lại ấm áp đến vậy, cảm giác được người khác lo lắng và che chở đã lâu lắm rồi tôi chưa từng được nếm trải qua, thật may mắn tôi không phải là một cậu bé bị bỏ rơi trong cuộc sống này. Cô lại tiếp tục ân cần và nhẹ nhàng hỏi: “Nhỏ bé như thế mà lại chịu đựng được đến vậy, em giỏi thật. Có chuyện gì em có thể tâm sự với cô không?”.

Tôi rơi vào khoảng lặng và mắt tôi bắt đầu rưng rưng những giọt nước mắt, tôi bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô nghe. Cô vẫn chăm chú nghe tôi kể, từ khuôn mặt nhẹ nhàng đến cau mày khó chịu, mọi sắc thái đều thể hiện rõ trên khuôn mặt của cô và đến cuối cùng tôi thấy mắt cô dần đỏ lên và ngấn lệ. Cô ôm tôi…! Cái ôm thật ấm áp, cái ôm của sự đồng cảm, lần đầu tiên có một người chịu lắng nghe tôi nói và ôm tôi khi biết bản thân tôi là một người đồng tính.

Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô lúc ấy: “Chúng ta không được quyền chọn cách sinh ra, em là gì cũng được, là đồng tính cũng được. Nhưng miễn em sống tốt và không gục ngã trước mọi khó khăn, thì cuộc sống này luôn chào đón em dù em sống với danh nghĩa nào đi chăng nữa. Chúng ta được sinh ra và được sống là hạnh phúc nên dù có là gì hãy tự hào và biết ơn vì điều đó. Cuộc sống đôi khi đau đớn và khắc nghiệt là để tôi luyện những trái tim ngoan cường”. Tôi tin cuộc sống này mọi sự gặp gỡ đều là cái duyên trời định, cô là giáo viên dạy văn và tôi lại là cậu học trò yêu thích môn ấy, cô chăm cho tôi từng chút một, chỉ bảo cho tôi từng điều nhỏ nhặt nhất và thắp lên trong tôi một niềm đam mê báo chí. Cô kể rằng, trước khi cô bén duyên với nghề sư phạm cô từng là nhà báo với những hành trình tác nghiệp vô cùng đáng nhớ. Quả thật, đối với tôi cô là người rất giỏi và tình cảm và tôi muốn viết tiếp hành trình ấy của cô, dù là nhỏ nhoi nhưng tôi vẫn muốn là một phần tốt đẹp của cuộc sống này. Nhân dịp ngày 20/11, con xin được gửi đến người cô, người sư phụ, người mẹ Nguyễn Xuân Bút lời cảm ơn, lời tri ân chân thành nhất từ tận trái tim con. Cảm ơn vì hành trang áo trắng cô đã đồng hành và chỉ bảo cho con, chúc cô tất cả những điều tốt đẹp của cuộc đời này!

Đến với mái nhà Trường ĐH Nguyễn Tất Thành là một cái duyên vô cùng to lớn. Được tiếp xúc với nhiều thầy cô, bè bạn đã góp phần tạo nên những mảng ký ức đẹp của đời sinh viên. Mỗi lời cảm ơn đều xuất phát từ những trái tim chân thành. Lời cảm ơn to lớn nhất không chỉ dành cho các đấng sinh thành mà nó còn dành cho “những người lái đò thầm lặng”. Những con người ấy miệt mài với từng trang giáo án, lấm lem với những hạt bụi phấn rơi và mang nhiều nỗi hoài niệm với bọn học trò tinh nghịch. Vòng thời gian cứ mãi xoay, nhưng ở nơi đó vẫn còn “những con người thầm lặng” mang trong mình sứ mệnh đưa “khách sang sông” kịp bến bờ tri thức. Chúng con, là những cô cậu học trò mang trong mình trọng trách của tương lai, được may mắn nương nhờ bờ vai ấm áp của cô thầy mà bỗng chốc lớn khôn với đời. Không biết phải nói bao nhiêu lời cảm ơn mới khôn nguôi với công lao to lớn này. Chỉ biết rằng, chúng con cảm ơn thầy cô đã đồng hành cùng hành trang đi tìm tri thức của chúng con!.

“Cảm ơn người đã lái đò hay!

Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

Người đã giúp con vượt đắng cay!”

                                        (Nguyễn Trung Dũng)

Tác giả: Nguyễn Dương Hải Đức
MSSV: 2200001845
Lớp: 22DQH1A

NTTU mời bạn bình chọn cho tác phẩm TẠI ĐÂY

Tin tức khácXem thêm