Cuộc thi viết “Tri ân người thắp lửa” – Tác giả Trầm Gia Bảo – 22DDL1B

Cô của em – Ngọn đuốc thầm lặng

Đã từ lâu, trường học luôn được xem là ngôi nhà thứ hai của chúng ta vì đó là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi người. Ở ngôi nhà ấy, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Thầy cô như cha mẹ hiền, người để lại cho ta kinh nghiệm quý báu hay vực ta đứng dậy từ nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Nhưng rồi cũng đến lúc chúng ta lớn lên và đến nơi xa lạ với những trải nghiệm mới và nhiều điều thú vị khác. Và điểm dừng chân tiếp theo trên con đường học vấn của em chính là Trường Đại học Nguyễn Tất Thành – nơi giúp em viết tiếp ước mơ và tạo nên một thanh xuân trọn vẹn.

“Triệu hạt mưa, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Những người ta gặp, không một người nào ngẫu nhiên”

Quả thật như vậy, em cảm thấy rất may mắn khi em gặp được cô, với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, môi luôn nở nụ cười tươi tắn khi bước chân vào giảng đường, cô là một người phụ nữ vô cùng năng lượng và hiện đại. Nói tới đây có ai tò mò người phụ nữ em đang miêu tả là ai không?  Vâng, và người em muốn nhắc đến đó chính là Thạc sĩ Phan Thị Quỳnh Dao, một giảng viên đầy nhiệt huyết với nghề và tận tâm với sinh viên. Đối với em, ấn tượng khi ngày đầu tiếp xúc với cô là ngày họp ban cán sự của Khoa du lịch, lúc ấy em thấy được sự chu đáo và chỉn chu của cô qua từng cách cô sắp xếp chỗ ngồi cho thành phần tham dự và những trang thiết kế trên màn hình máy tính mà cô thức khuya chuẩn bị để trình bày trong cuộc họp, tuy là những trang thiết kế nhẹ nhàng đơn giản nhưng em nhìn thấy được sự chỉn chu và sự tỉ mỉ của cô trong đó. Hơn thế nữa, từng lời nói, cử chỉ hành động của cô em đều cảm nhận được sự kính trọng và yêu quý mọi người của cô đối với cấp trên và cấp dưới. Thời gian thấm thoát trôi qua, lại tới hạn đăng ký học phần, em thật sự bất ngờ khi môn giao tiếp trong du lịch của em được cô đứng lớp, lúc đầu các bạn trong lớp hỏi em về cô rất nhiều nhưng em cũng chả biết trả lời ra sao vì em chưa được tiếp xúc với cô nhiều nên cũng chỉ trả lời những gì mà em thấy được trong buổi họp ban cán sự. Đỉnh điểm là ngày học đầu tiên, em cố ngồi quan sát và cảm nhận cách cô bày tỏ và cách cô giảng dạy với lớp như nào để em có cái nhìn về cô chính xác nhất, lúc đầu với những quy định cô đưa ra như: thời gian, đồng phục,… em cảm thấy cô rất quy tắc và nghiêm khắc. Tuy nhiên sau khi nghe cô tâm sự cũng như trình bày thì em lại có cái nhìn khác về cô hơn, vì đó là bổn phận nhắc nhỡ sinh viên mà cô phải làm và hơn hết đó là trách nhiệm của sinh viên cần phải làm.

Buổi học thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba, mỗi buổi trôi qua, em lại được cô cung cấp cho nhiều kiến thức bổ ích, không chỉ gói gọn ở lý thuyết mà còn những kiến thức ngoài đời, cách nhìn người như thế nào là đúng và cách đối nhân xử thế như nào cho hợp lý. Trong giờ học, cô còn cho chúng em chơi những trò chơi mới lạ, độc đáo và tất nhiên nó gắn liền với ngành mà em chọn đó là Du lịch. Cô Dao còn cho chúng em những cái bánh viên kẹo nữa, tuy  không có giá trị vật chất gì to lớn nhưng thông qua những phần quà ấy, em cảm nhận rất rõ nguồn động lực và sự ấm áp từ cô. Đó cũng là những nguồn động lực vô cùng quý báu mà sinh viên chúng em cần khi đến lớp. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc sẽ tan, chỉ còn năm buổi học cùng cô ở học phần này mà thôi cho nên em sẽ cố gắng phấn đấu cũng như trân quý khoảng thời gian mà cô còn dạy lớp em, em sẽ không để thời gian cô trò mình gặp nhau là vô nghĩa cả và mong rằng cô trò mình và các bạn sẽ biến thời gian đó là kỉ niệm để sau này khi nhắc lại thì ta còn có cái để gọi là hoài niệm. Tuy nhiên, xa nhau ở môn học này là tạm thời thôi, em và cô cùng các bạn có lẽ sẽ gặp nhau ở môn học khác hay những hoạt động khác của Khoa du lịch, kết thúc của chương này sẽ là khởi đầu mới của chương khác và em mong rằng tình cảm cô trò mình sẽ vẫn như vậy và hơn thế nữa, cô nhé!

Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh, sinh viên trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban.

Trong lời bài hát “Cô và Mẹ”: ”Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo/Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền…” quả là không sai chút nào. Hình ảnh người cô thân thương vẫn in sâu trong tâm trí em. Nếu ở nhà em luôn được bàn tay ấm áp của ba mẹ che chở, còn khi đến ngôi trường em luôn được chỉ bảo tận tình không chỉ dừng lại ở kiến thức cơ bản mà còn hơn thế nữa là cách làm người sao cho đúng đắn. Em đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là sinh viên, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và em không thể nào quên những kỉ niệm thời sinh viên bên bạn bè cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho em bao tri thức, bao ước mơ và hy vọng – Cô Dao.

Tác giả: Trầm Gia Bảo
Mã số sinh viên: 2200002472
Lớp: 22DDL1B

NTTU mời bạn tham gia bình chọn cho tác phẩm dự thi tại đường link sau: https://www.facebook.com/photo?fbid=666444885627599&set=pcb.666445138960907

Tin tức khácXem thêm