Cuộc thi Tri ân người thắp lửa – Tác giả Nguyễn Phi Trường

Chuyến tàu thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người, nơi ấy đã chứng kiến ta trưởng thành với vô vàn những kỷ niệm đẹp. Thật tuyệt vời khi chuyến tàu thanh xuân của tôi được gắn liền với hai từ Điều dưỡng. Chính cơ duyên của nghề Điều dưỡng đã cho tôi được đến những nơi cần phải đến, được gặp những người cần phải gặp.

Và tôi là Nguyễn Phi Trường, chàng trai sinh viên năm 3 ngành Điều dưỡng. Điều tôi cảm thấy may mắn nhất khi tôi gắn bó với nơi này là tôi được gặp gỡ và học tập với TS. Trần Thị Châu – Trưởng khoa Điều dưỡng Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Có lẽ cơ duyên ấy đã cho tôi thêm yêu màu áo blouse trắng, biết cách thấu hiểu, đồng cảm và có trách nhiệm với người bệnh của chính mình.

Nhớ lại những ngày đầu là tân sinh viên với những bỡ ngỡ, mông lung của tuổi 18. Chính buổi học đầu tiên với môn Nhập môn ngành Điều dưỡng của cô Châu đã truyền lửa cho tôi hiểu về trách nhiệm và tình yêu đối với nghề. Một câu nói tôi luôn nhớ mãi mà cô đã nói với chúng tôi ngay lần đầu gặp mặt: “Nếu các em đã chọn học y mà không có tâm thì sẽ mất đi cái tầm của ngành này’’. Cô luôn hướng chúng tôi đến với những điều tốt đẹp, không chỉ là người điều dưỡng giỏi chuyên môn mà còn phải đặt chữ tâm lên hàng đầu, bởi khi người bệnh đã đến với chúng ta là họ phải trải qua rất nhiều những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Chính vì thế cô luôn dặn chúng tôi phải luôn yêu thương và chăm sóc người bệnh như chính người thân của mình. Những lời dạy ấy tuy mộc mạc, đơn sơ nhưng luôn là kim chỉ nam để mỗi điều dưỡng viên chúng tôi hướng đến.

Cô là những ngọn cờ đầu của ngành nên luôn mong chúng tôi sẽ là những người sẽ tiếp nối ngọn cờ ấy để thực hiện sứ mệnh cao cả của mình. Cô không chỉ dạy cho tôi những kiến thức về nghề và còn là cách “đối nhân xử thế’’. Dạy tôi biết cách yêu thương và chăm sóc bản thân, yêu thương gia đình và những người xung quanh. Cô luôn nhắc chúng tôi dù là trong hoàn cảnh nào, dù là ở nơi đâu, có tình yêu thương thì con người mới trở nên hạnh phúc, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Mỗi hành trình trôi qua đều là những bài học quý giá. Và qua những hành trình ấy cô đã giúp tôi nhận ra rằng: “Chúng ta ai cũng sẽ có lúc ốm đau, bệnh tật nhưng nếu bản thân mình chăm sóc và yêu thương người bệnh như chính gia đình của mình thì khi chúng ta hay người thân ốm đau cũng sẽ nhận lại sự chăm sóc như vậy”. Cô luôn dặn chúng tôi phải luôn là những tấm gương sáng để thế hệ đàn em noi theo, phải luôn giữ mãi màu trắng tinh khôi của chiếc áo blouse như cách các anh chị đi trước đã làm.

Điều dưỡng – hai tiếng thật thiêng liêng nhưng cũng vô cùng vất vả, có những lúc tôi muốn bỏ cuộc vì quá mệt mỏi và sợ phải chứng kiến bệnh nhân của mình chịu những đau đớn trong quá trình điều trị. Khi ấy những lời động viên của cô đã cho tôi thêm nghị lực và chính cái tâm của cô đối với nghề đã là tấm gương để tôi noi theo, là nguồn động lực để tôi tiếp tục sứ mệnh của mình. Dẫu công việc có vất vả đó, có khó khăn đó, nhưng khi nhìn những người bệnh chính tay mình chăm sóc và cứu chữa được quay trở về đoàn tụ với gia đình thì tại sao tôi lại không cố gắng, kiên trì hơn nữa như những kỳ vọng và tình yêu mà cô Châu đã dành cho tôi và các thế hệ Điều Dưỡng đã, đang  và sẽ trưởng thành từ Trường Đại học Nguyễn Tất Thành.

Ngày nào mới bước tới đây,

Bàn chân run rẩy, trái tim bồi hồi.

Nghe ra quả thật bất ngờ,

Không tin điều ấy ở trong mắt mình.

Ước mơ Điều dưỡng năm nào,

Trong tay giấy báo nhập trường nghe em.

Những lời Cô dặn đinh ninh,

Đặt trong tâm khảm em ghi lời thề.

Nuốt từng lời nói thương yêu,

Của Thầy, Cô dặn em quên sao đành,

Dựng xây mơ ước đầu ngành,

Bàn chân vững bước tập tành gian nan.

Trau dồi tri thức nơi đây,

Ngôi trường tên Bác dựng xây rạng ngời.

Biết bao thế hệ ra đời,

Tâm hồng sáng chói, Trí vời ngát hương.

Điều Dưỡng hai tiếng thân thương,

Bàn tay xoa dịu đau thương cuộc đời.

Sớm hôm bên cạnh chẳng rời,

Yêu thương người bệnh chẳng rời vội nhanh.

Điều dưỡng học – Nguyễn Tất Thành,

Tự hào truyền thống rạng danh nước nhà.

Mai sau điều dưỡng chuyên sâu,

Nguyện đem tâm huyết dâng đời nở hoa.

Bài thơ trên tôi đã tự viết có thể nó chưa phải là xuất sắc nhưng với tôi nó là tất cả những tình cảm, kỷ niệm và niềm tự hào của tôi đối với nghề khi được học tập cùng với cô Trần Thị Châu tại Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Dẫu biết chuyến tàu nào rồi cũng sẽ cập bến nhưng tôi vẫn luôn trân trọng những bài học từ cô và những giá trị cốt lõi đã nhận được tại mái nhà chung Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Dù ở môi trường nào đi nữa thì những điều ấy sẽ là chìa khóa để chúng tôi thành công với nghề, thực hiện tốt trọng trách của người thầy thuốc với cộng đồng. Và tôi luôn tự hào là học trò của cô, là mảnh ghép của Khoa Điều dưỡng Trường Đại học Nguyễn Tất Thành.

Dù bài độc tấu không có tiếng vỗ tay, dù sân khấu không có hoa nhưng khi viên phấn trên tay cô vẫn có thể khiến mọi âm sắc chạm đến cảm xúc, khai mở tri thức. Và có lẽ bụi phấn giờ đây không còn bám trên tay của cô nữa, nhờ vào những công nghệ giảng dạy hiện đại của công nghệ số. Nhưng nghề giáo thì thời nào cũng vậy, vẫn luôn mang sứ mệnh đặc biệt với rất nhiều những khó khăn, thử thách và không ít những vinh quang cùng với trọng trách to lớn. Khi những hạt bụi phấn không còn vươn trên bục giảng mà ở lại trắng xóa trên mái tóc của cô, tôi tin rằng đó cũng là lúc cô có thể tự hào vì đã dành cả cuộc đời cho sự nghiệp chở đò sang sông. Tôi xin được đại diện cho các thế hệ sinh viên điều dưỡng Trường Đại học Nguyễn Tất Thành dành những lời cảm ơn chân thành nhất đến với cô Trần Thị Châu, cảm ơn cô đã truyền lửa đam mê, dành trọn tâm huyết, thanh xuân và hoài bão của mình chung sức đào tạo ra nhiều thế hệ điều dưỡng tài năng, cảm ơn cô vì đã là ngôi sao sáng trong những năm tháng thanh xuân của chúng tôi.

Nhân Ngày Hiến chương Nhà giáo Việt Nam 20/11.Tôi xin dành những lời chúc tốt đẹp nhất đến với quý thầy cô tập thể sư phạm Nhà trường và tất cả quý thầy cô ngày đêm vẫn lặng lẽ đưa những con đò cập bến tri thức. Kính chúc quý thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, luôn cảm thấy thật vui với con đường mình đã chọn, luôn vững vàng tay chèo lái đưa con đò chở những thế hệ học trò, chở nền tri thức vươn ra biển lớn.

Bình chọn cho Tác giả Nguyễn Phi Trường tại: TẠI ĐÂY

Họ tên: Nguyễn Phi Trường

Lớp: 22DDD1B

MSSV: 2200002768

Tin tức khácXem thêm