Cuộc thi viết Tri ân người thắp lửa – Tác giả Nguyễn Lê Phước Vinh

“Cha mẹ cho ta hình hài, Thầy cô cho ta tri thức”

Câu nói ngắn gọn ấy chất chứa bao tình yêu thương và công lao mà hai bậc sinh thành cũng như những người thầy, người cô đã dành cho mỗi chúng ta. Cha mẹ là điểm tựa, là vòng tay ấm áp nuôi dưỡng chúng ta từ những ngày đầu đời, còn thầy cô là những người đã dìu dắt, mở ra cánh cửa tri thức, bồi đắp nhân cách, giúp chúng ta vững vàng trên hành trình trưởng thành. Nhờ sự kết hợp thiêng liêng này, chúng ta có hành trang vững chắc để tiến bước vào đời, sẵn sàng vượt qua mọi thử thách của cuộc sống. Từng trang sách, từng bài giảng đều là kết tinh của tri thức, tâm huyết và cả tình yêu của thầy cô. Hai tiếng thầy cô vì thế trở thành biểu tượng của sự yêu thương, khắc sâu trong tâm trí mỗi người học trò.

Tôi, Nguyễn Lê Phước Vinh, sinh viên năm ba ngành Quan hệ công chúng, Khoa Truyền thông sáng tạo Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Ngày tôi bước chân qua cánh cổng đại học là một cột mốc đầy cảm xúc, tôi vỡ òa trong hạnh phúc vì biết rằng đây chính là nơi sẽ dẫn lối cho những ước mơ của mình. Niềm tự hào càng lớn hơn khi tôi được học tập tại Trường Đại học Nguyễn Tất Thành, ngôi trường đại học duy nhất mang tên Bác Hồ thời thanh niên, luôn đặt lợi ích và sự phát triển của sinh viên làm kim chỉ nam. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng thêm yêu quý ngôi trường này, nơi có các thầy cô luôn trẻ trung, năng động, nhiệt huyết và tận tụy hết mình để mang đến cho chúng tôi môi trường học tập thân thiện, dễ thích nghi, đồng thời thúc đẩy sự sáng tạo không ngừng.

Tháng 11 đến, mang theo không khí đặc biệt của ngày Nhà giáo Việt Nam, dịp để chúng ta tri ân những người thầy, người cô đã dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục. Tôi muốn dành những lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả các giảng viên của Trường Đại học Nguyễn Tất Thành, các thầy cô khoa Truyền thông sáng tạo, đặc biệt là PGS.TS.GVCC. Vũ Quang Hào – Trưởng khoa Truyền thông sáng tạo. Thầy không chỉ là người dạy chúng tôi kiến thức chuyên môn, mà còn là người truyền cảm hứng và động lực cho biết bao thế hệ sinh viên và phóng viên, nhà báo.

Tôi nhớ như in hình ảnh thầy mỗi ngày đến lớp cùng chiếc xe máy Cub50 quen thuộc, chiếc xe mà tính tuổi đời có lẽ gấp đôi tuổi chúng tôi. Không hào nhoáng, không bóng bẩy, chiếc xe ấy giống như “bảo chứng” của sự tận tâm và kiên định. Mỗi khi nhìn thấy thầy xuất hiện cùng chiếc xe cũ ấy, tôi luôn cảm nhận được sự gần gũi, thân thiện. Dù trời mưa hay nắng, thầy vẫn đều đặn đến lớp, mang theo những bài giảng đầy tâm huyết và những câu chuyện thực tế từ chính kinh nghiệm làm nghề của thầy. Chiếc xe ấy không chỉ đưa thầy đến giảng đường, mà còn đưa thầy đến nhiều nơi khác, nơi thầy tổ chức các hoạt động kết nối sinh viên với doanh nghiệp, tạo điều kiện cho chúng tôi tham gia vào những dự án thực tiễn quý giá. Nhờ sự cần mẫn, tận tâm của thầy, chúng tôi có cơ hội được áp dụng những kiến thức đã học vào thực tế, học cách đối mặt và giải quyết những tình huống ngoài đời, từ đó trưởng thành hơn từng ngày.

Nhưng điều đặc biệt nhất về thầy chính là đôi giày đế mềm mà thầy luôn mang mỗi khi đứng giảng. Một chi tiết nhỏ, tưởng chừng như không quan trọng, nhưng chứa đựng biết bao ý nghĩa sâu sắc. Thầy chọn đôi giày đế mềm không chỉ vì sự thoải mái mà còn để bước đi thật nhẹ nhàng, không làm gián đoạn sự tập trung của sinh viên. Thầy cho rằng trong lớp học, sự tĩnh lặng là khoảng không gian cần thiết để sinh viên tư duy và suy ngẫm. Chỉ với một hành động giản dị như vậy, thầy đã thể hiện sự tôn trọng và quan tâm tinh tế đến từng chi tiết nhỏ trong quá trình giảng dạy. Với chúng tôi, những hành động dù nhỏ nhưng không chỉ toát lên phong cách một người thầy trách nhiệm, mà còn là của một người cha đầy lòng yêu thương, luôn chăm sóc học trò bằng cả trái tim mình.

Với thầy, đã học là phải hiểu được những bài học về thực tiễn cuộc sống, về những giá trị cốt lõi trong ngành truyền thông và báo chí. Thầy từng chia sẻ với chúng tôi rằng, nghề báo chí không chỉ là công việc đưa tin mà còn là trách nhiệm lớn lao với xã hội, với sự thật và với đạo đức nghề nghiệp. Từng câu chuyện, từng bài học thầy chia sẻ đều giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về con đường mình đã chọn, về sứ mệnh của người làm truyền thông.

Không chỉ là nguồn cảm hứng cho sinh viên, thầy còn là động lực mạnh mẽ cho các đồng nghiệp của mình. Qua nhiều câu chuyện được kể lại từ các thầy cô khác trong khoa, tôi hiểu thêm về một người thầy luôn khao khát mang đến sự thay đổi tích cực cho ngành truyền thông, không ngừng nỗ lực để lĩnh vực này trở nên gần gũi hơn với giới trẻ. Thầy đã để lại dấu ấn sâu đậm không chỉ trong lòng sinh viên mà còn với những thế hệ đồng nghiệp trẻ, giúp họ nhìn nhận công việc của mình với sự đam mê và nhiệt huyết lớn hơn.

Thầy luôn khuyến khích chúng tôi phát triển bản thân, không ngừng vươn xa, không ngừng đặt ra những mục tiêu mới để hoàn thiện mình. Có những lúc sinh viên gặp khó khăn, thầy không chỉ an ủi mà còn là người mở lối, giúp chúng tôi nhận ra tiềm năng và khả năng của chính mình. Nhờ sự động viên của thầy, nhiều sinh viên đã tìm lại được niềm tin và sự kiên trì khi tưởng chừng đã muốn bỏ cuộc. Lời khuyên của thầy như một ngọn đèn dẫn lối, thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết bên trong chúng tôi để từ đó chúng tôi vững vàng vượt qua những thử thách trong học tập và cuộc sống.

Có lần, khi tôi lo lắng về cơ hội việc làm sau khi ra trường, thầy đã đứng bên cạnh tôi và bảo rằng: “Không sao, cứ cố gắng! Thầy vẫn đang nỗ lực kết nối với các doanh nghiệp và các cơ quan báo chí luôn sẵn sàng chào đón các em”. Lời động viên ấy đã tiếp thêm cho tôi niềm tin và động lực để không ngừng phấn đấu. Thầy luôn dõi theo chúng tôi, luôn âm thầm ủng hộ từng bước tiến của chúng tôi trên con đường học tập và sự nghiệp.

Không chỉ vậy, thầy còn là người luôn hướng sinh viên ra ngoài thế giới thực, giúp chúng tôi mở rộng tầm nhìn qua các dự án và sự kiện thực tế. Bên cạnh việc truyền đạt kiến thức nơi giảng đường, thầy còn đưa chúng tôi đến những nơi có thể áp dụng và hiện thực hoá kiến thức ấy. Nhờ thầy, chúng tôi được tiếp xúc với môi trường làm việc chuyên nghiệp, được học hỏi từ những người trong ngành và có thêm nhiều kinh nghiệm quý báu cho con đường sự nghiệp sau này. Với chúng tôi, những bài học từ thầy không chỉ dừng lại ở kiến thức mà còn là những bài học về cuộc sống, về sự kiên trì, lòng đam mê và tình yêu nghề. Thầy mãi là người thầy tận tụy, là người cha thứ hai trên con đường trưởng thành của chúng tôi.

Em xin gửi đến thầy lời tri ân sâu sắc nhất người đã thắp lên ngọn lửa tri thức, soi sáng con đường tương lai và truyền cảm hứng để chúng em không ngừng vươn tới những ước mơ. Thầy mãi là người thắp lửa, người dẫn đường, và ngọn lửa ấy sẽ luôn cháy mãi trong lòng chúng em. Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, em xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến thầy PGS.TS.GVCC. Vũ Quang Hào cùng toàn thể thầy cô Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Chúc thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, tràn đầy nhiệt huyết để tiếp tục hành trình thắp sáng tri thức, dẫn dắt bao thế hệ sinh viên trên con đường chinh phục ước mơ.

Bình chọn cho Tác giả Nguyễn Lê Phước Vinh tại: TẠI ĐÂY

Họ tên: Nguyễn Lê Phước Vinh

Lớp: 22DQH1A

MSSV: 2200001590

Tin tức khácXem thêm