Cuộc thi viết Tri ân người thắp lửa – Tác giả Lê Thị Mỹ Quyên
Những Lời Nói Chạm Đến Tương Lai: “Bạn có nhận ra sự ảnh hưởng của một người truyền cảm hứng trong cuộc đời mình không?
Trong cuộc đời mỗi người, hình ảnh người thầy luôn in đậm với sự kính trọng và yêu thương. Những vần thơ “Có một nghề bụi phấn dính đầy tay/Người ta bảo là nghề trong sạch nhất” đã khéo léo phác họa hình tượng cao quý của nghề giáo – một nghề thầm lặng nhưng vô cùng thiêng liêng. Dù không trực tiếp gieo trồng trên những cánh đồng, người thầy vẫn âm thầm “nở cho đời những đóa hoa thơm” bằng kiến thức và đạo đức, nuôi dưỡng tâm hồn và tương lai của bao thế hệ học trò. Chính vì thế, nghề giáo không chỉ là công việc mà còn là sứ mệnh cao cả, góp phần vào sự phát triển và tiến bộ của xã hội. Trong hành trình học tập của tôi, người đã thắp sáng ngọn lửa đam mê và trách nhiệm trong tôi chính là cô Ngọc Hồ, giảng viên khoa Truyền thông sáng tạo tại Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Bài viết này là lời tri ân chân thành đến cô, người đã gieo trong tôi ngọn lửa của lòng nhiệt huyết và quyết tâm, giúp tôi vững bước trên hành trình học tập và cuộc sống.
Cuộc gặp gỡ và bước ngoặt trong suy nghĩ bắt đầu khi cô Ngọc Hồ lần đầu tiên giảng dạy tôi trong một môn học về Pháp luật và Đạo đức truyền thông – môn học mà thoạt đầu tôi cảm thấy khá khô khan. Thế nhưng, qua từng bài giảng của cô, tôi dần nhận ra tầm quan trọng của những nguyên tắc pháp lý trong ngành truyền thông cũng như vai trò đạo đức mà người làm nghề phải tuân thủ. Cô không chỉ mang đến kiến thức mà còn truyền đạt bằng sự nhiệt huyết, khiến mỗi tiết học trở thành một trải nghiệm thú vị và sâu sắc tôi đã bắt đầu ấn tượng với cô ngay từ lúc đó, nhưng mãi đến khoảng học kì hai của năm thứ hai tôi mới có cơ hội học tập những môn do cô đứng lớp. Tôi hào hứng và đăng kí đủ những môn do cô đứng lớp.
Nhưng rồi, vào khoảng giữa học kỳ, tôi bắt đầu đánh mất động lực học tập. Sự chán nản và những áp lực của tuổi sinh viên khiến tôi đến lớp muộn, lơ là và không chú tâm vào bài giảng. Tôi không ngờ rằng cô đã quan sát và thấy được sự thay đổi ấy. Cho đến một ngày, khi đang giảng bài ngay trước lớp, hôm ấy tôi lại đến muộn như những buổi học trước, tôi chào cô và tiến đến chỗ ngồi của mình. Tuy nhiên, lần này cô không im lặng như những lần khác cô phê bình thẳng thắn tôi ngay trước lớp: “Tác phong học tập hiện tại của em không phải là cách mà một sinh viên nên có. Cô muốn khi đến lớp em phải mang theo một tác phong của một sinh viên cần thể hiện”. Lời nói đó khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng và bối rối, tôi cảm thấy bị tổn thương, lòng tự ái trỗi dậy, trong giây phút ấy tôi đã nghĩ rằng cô quá khắt khe với mình. “Tại sao lại là mình? Tại sao cô lại nhắc nhở trước mặt nhiều người như vậy?”. Những suy nghĩ nông cạn ấy khiến tôi càng thêm khó chịu hơn và trong lòng tôi nhen nhóm một chút suy nghĩ phản kháng đối với cô, có lẽ lúc đó sự nông cạn của tôi đã che lấp đi ý nghĩa thực sự đằng sau lời phê bình ấy.
Thế nhưng, sau khi suy ngẫm lại, tôi nhận ra cô đã đúng. Cô không chỉ là người đứng trên bục giảng truyền kiến thức mà còn quan tâm đến hành vi, thái độ của từng sinh viên. Cô đã không im lặng, không để tôi tiếp tục trượt dài trong sự lơ là mà trực tiếp chỉ ra sai lầm của tôi. Và điều quan trọng hơn, đó không phải là sự chỉ trích mà là lời cảnh tỉnh, một lời nhắc nhở từ trái tim của người nhà giáo. Từ lúc ấy, tôi dần hiểu rằng nếu cô không quan tâm đến tôi, cô đã không nói ra những lời đó, lời phê bình của cô không phải để làm tôi xấu hổ mà để giúp tôi nhận ra mình đang đi sai đường.
Sau lần ấy, cô không chỉ dừng lại ở việc nhắc nhở, cô thường xuyên dành thời gian nói chuyện riêng với tôi về những khó khăn trong học tập và cả cuộc sống. Từ việc chọn đề tài cho khóa luận tốt nghiệp sắp tới đến những lo lắng về tương lai sau khi tốt nghiệp, cô đều lắng nghe một cách kiên nhẫn và đưa ra những lời khuyên cụ thể. Có lần, cô ngồi lắng nghe tôi tâm sự về những lo lắng xung quanh cuộc sống sinh viên những áp lực của tôi, cô đã nói: “Đừng lo, chỉ cần em cố gắng, mọi thứ rồi sẽ ổn”. Sự gần gũi của cô khiến tôi cảm thấy như đang được chia sẻ với mẹ, những lời nói ấy như một liều thuốc tinh thần, giúp tôi cảm thấy mình không cô đơn trong những lúc khó khăn nhất.
Những cuộc trò chuyện với cô không chỉ đơn thuần là những lời khuyên thông thường mà tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm chân thành từ cô. Cô luôn nhấn mạnh rằng, thái độ và tác phong học tập là vô cùng quan trọng, đó chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa thành công trong tương lai. Một điều đặc biệt mà tôi luôn nhớ là cách cô truyền động lực thông qua những câu chuyện thực tế mà cô từng trải qua. Những thử thách trong sự nghiệp, những quyết định đúng đắn và cả sai lầm mà cô từng gặp phải giúp tôi nhận ra rằng sự thành công không đến từ việc tránh né khó khăn mà chính là học cách đối mặt với nó.
Những lần cô hướng dẫn tôi chuẩn bị cho khóa luận tốt nghiệp, cô không chỉ giúp tôi về mặt kiến thức mà còn gợi mở cách tư duy và tổ chức công việc sao cho hiệu quả. Cô giống như một người dẫn đường, luôn giúp tôi xác định rõ con đường mình đang đi. Những cuộc trò chuyện với cô không chỉ giúp tôi cải thiện kết quả học tập mà còn thay đổi cách tôi nhìn nhận về tương lai. Tôi bắt đầu có trách nhiệm hơn với bản thân, không còn suy nghĩ đơn giản chỉ là học để qua môn mà thay vào đó là học để làm tốt công việc sau này. Ngọn lửa mà cô thắp lên không chỉ dừng lại ở kiến thức mà còn lan tỏa trong suy nghĩ và động lực sống của tôi. Cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy tôi về trách nhiệm, đạo đức nghề nghiệp và sự tự tin. Nhờ cô, tôi đã thay đổi hoàn toàn thái độ học tập của mình, không chỉ nghiêm túc hơn mà còn cảm thấy mình đang đi đúng hướng.
Giờ đây, khi đã là một cô sinh viên năm 3 chín chắn hơn, trưởng thành hơn mỗi khi nhìn lại quãng đường học tập vừa qua, tôi nhận ra rằng những lời phê bình hay góp ý của cô không chỉ giúp tôi tiến bộ hơn về mặt kiến thức mà còn định hình nhân cách và tinh thần trách nhiệm của tôi. Cô đã dạy tôi rằng, không có thành công nào đến dễ dàng và mỗi khó khăn chỉ là một cơ hội để học hỏi và trưởng thành hơn. Ngọn lửa mà cô truyền cho tôi vẫn mãi cháy sáng, dẫn dắt tôi đi qua những ngày khó khăn và sẽ tiếp tục soi rọi cho hành trình phía trước.
Nhớ lại từng lời cô nói tôi nhận ra rằng chính sự nghiêm khắc ấy đã đưa tôi về với con đường tương lai tương sáng. Sự thật đã cho ta thấy “người thầy vĩ đại không phải là người trao cho ta cánh buồm, mà là người dạy ta cách điều khiển con thuyền ấy trước những sóng gió”. Tôi sẽ luôn nhớ về cô như ngọn đèn soi sáng con đường học tập và cuộc sống, tôi hứa sẽ tiếp nối ngọn lửa ấy với lòng biết ơn sâu sắc. Cảm ơn cô, vì tất cả những điều cô đã làm, vì sự tận tâm, vì lòng yêu thương và niềm tin cô dành cho em. Cô không chỉ là người thầy dẫn dắt em về mặt học tập mà còn là người đã thắp sáng con đường em đi bằng những giá trị đạo đức, niềm tin và khát khao cống hiến. Nhờ có cô, em hiểu rằng, thành công không chỉ đến từ kiến thức, mà còn từ tinh thần trách nhiệm, từ sự kiên trì và lòng yêu thương. Cô đã gieo cho em hạt giống của những điều đó, em hứa sẽ giữ gìn, phát triển nó như một cách để cảm ơn và tri ân cô mãi.
Thời gian trôi qua, tôi ngày càng nhận ra những giá trị quý báu từ những lời nhắc nhở và sự chỉ dẫn tận tình của cô. Những bài học mà cô truyền đạt không chỉ dừng lại ở kiến thức sách vở, mà còn là những bài học về cách sống, cách làm người và cách đối mặt với những thử thách trong cuộc đời. Cô đã thắp lên trong tôi ngọn lửa nhiệt huyết, giúp tôi không ngừng phấn đấu và trưởng thành hơn từng ngày.
Tôi vô cùng biết ơn cô, người không chỉ truyền đạt tri thức mà còn gieo vào lòng tôi những hạt giống của sự tự tin, trách nhiệm và tình yêu nghề. Không chỉ riêng cô Hồ mà với tất cả những người thầy, người cô đã âm thầm cống hiến, em xin gửi đến thầy cô lời cảm ơn chân thành. Các thầy cô không chỉ dạy chúng em cách học, mà còn dạy chúng em cách trở thành người tốt, cách sống có trách nhiệm và vươn tới ước mơ. Em xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và hứa sẽ không ngừng nỗ lực để xứng đáng với những công lao mà các thầy cô đã dành cho em và biết bao thế hệ học trò khác.
Bình chọn cho Tác giả Lê Thị Mỹ Quyên tại: TẠI ĐÂY
Họ tên: Lê Thị Mỹ Quyên
Lớp 22DQH1A