Cuộc thi viết “Tri ân người thắp lửa” – Tác giả Lê Hoài Phong – 21DQH1A

Thật sự đến tận bây giờ, đã là sinh viên năm cuối tại mái nhà Trường Đại học Nguyễn Tất Thành, bản thân mình vẫn chưa tin rằng bản thân đã đi đến gần hết chặng đường học tập của chuyên ngành Quan hệ công chúng mà mình đã lựa chọn.

Khởi đầu là một sinh viên chọn ngành ngẫu hứng, vì thấy xung quanh nhiều người chọn theo ngành này, đơn giản là “bạn chọn nhiều thì mình chọn theo”. Cho đến hiện tại, vẫn là sinh viên đó, nhưng góc nhìn về ngành học này đã khác đi, suy nghĩ về con đường học tập cũng đã khác đi, tích cực hơn, nhiều đam mê và nhiệt huyết hơn, có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình hơn. Không phải tự nhiên mà mình có thể rẽ hướng suy nghĩ tích cực như vậy, tất cả đều có lý do. Và lý do đó là gì? Mời các bạn cùng lắng nghe những dòng tâm tư của mình qua bài viết  về người thầy Dương Thanh Tùng dưới đây nhé!

Gặp được thầy trong chương trình học chắc chắn là một cái duyên. Môn mà thầy dạy, vốn dĩ không nằm trong chương trình bắt buộc của chuyên ngành mình đang theo học, chỉ là môn tự chọn mà thôi. Nhưng may mắn mình vẫn có thể gặp thầy, ở một môn học cũng đã làm “lung lay” cách nghĩ về học tập trước kia của mình. Nếu chỉ đơn thuần là thầy dạy – trò nghe, thì cũng không đến mức để mình ấn tượng về người giảng viên này đến vậy.

Thầy đã dành tặng cho mình một số điểm 10 hoàn chỉnh, một chiếc bút khắc tên thầy – phần thưởng cho sinh viên có kết quả học tốt nhất lớp học, một chữ A xuất hiện trong bảng điểm, và một quá trình học tập đã thay đổi hoàn toàn tư duy của mình. Mình đã bình tĩnh hơn, đã biết lắng nghe nhiều hơn, đã nhìn câu chuyện đa chiều hơn, đã phân tích vấn đề kỹ lưỡng hơn,… và rất nhiều cái “đã … hơn” khác nữa. Nhưng bản thân mình là người rất tham vọng và dĩ nhiên mình biết sẽ không dừng lại ở đó, mà vẫn còn phải phát triển và thành công hơn nữa trên con đường này, và nền tảng vững chắc là những gì thầy đã chia sẻ và giảng dạy cho mình trong thời gian chỉ vỏn vẹn trong 9 buổi học.

Thầy Thanh Tùng là một người giảng viên, một nhà báo, một người tiền bối trong nghề làm báo mà mình vẫn đang theo đuổi. Thầy cũng là người đã thắp lại ngọn lửa cho đam mê học tập của mình. Học với thầy, mình có nhiều động lực đến mức bản thân cũng phải bất ngờ. Thầy từng nói với lớp mình trong một buổi học, rằng ai học tốt nhất thì thầy sẽ tặng cho người đó một chiếc bút có khắc dòng chữ “Thầy Dương Thanh Tùng thân tặng”. Không biết câu nói có kích thích người khác hay không, nhưng mình thì có. Giống như có người chạm vào bản năng tham vọng của mình vậy, mình bắt đầu suy nghĩ về cách học, trong đầu mình khi đó chỉ toàn nghĩ làm sao để có thể học tốt nhất môn học đó, và có được chiếc bút thầy tặng thôi. Ban đầu là vậy, nghe thì có vẻ hơi hơn thua, nhưng sau đó thì khác rất nhiều. Từng nội dung thầy giảng, từng câu chuyện thầy kể, từng vấn đề thầy đặt ra để lớp tranh luận, dần dần làm mình bị cuốn theo thầy. Khi đó mình vẫn nhận ra, mình không muốn thoát ra khỏi sự “cuốn theo” đó, vì đó là lợi ích mình có được khi học cùng thầy.

Không dừng lại ở những kiến thức học thuật, kỹ năng làm việc, mà thầy còn cho mình thấy rõ thứ mà trước giờ mình chưa từng được biết đến – Đạo đức của người làm truyền thông. Câu chuyện “hai triệu đồng và hai mươi triệu đồng đối với người làm báo” của thầy, mình ghi nhớ như một bài học về đạo đức của người làm truyền thông – không thể vì tư lợi cá nhân mà làm ảnh hưởng đến một phạm vi rộng lớn hơn. Với nhiều bạn cùng học, có thể chỉ là một nội dung nhỏ mà thầy hỏi trước lớp, nhưng với mình, đó là điều đã làm mình nghĩ đến rất nhiều, về bản thân, về công việc, xa hơn nữa là về thực tế cuộc sống ngoài kia. Và hơn hết, đó chính là bài học lớn nhất mà mình có được trong suốt quá trình học tập theo chuyên ngành mình đã chọn.

Chắc rằng trong số rất nhiều sinh viên thầy đã giảng dạy, em cũng như các bạn, là một sinh viên học tập bình thường cùng thầy. Nhưng đối với em, thầy sẽ là một người dẫn lối, một người tiền bối đi trước mà em vô cùng kính trọng, không chỉ hiện tại mà cả tương lai. Hi vọng trong tương lai đó, em sẽ trở thành một người đồng nghiệp của thầy, một đồng nghiệp mà trước kia đã từng là một sinh viên được học rất nhiều từ thầy. Em xin cảm ơn thầy!

Hiện tại khi đã là sinh viên năm cuối, em đã sẵn sàng cho giai đoạn cuối cùng, chuẩn bị để kết thúc chuyên ngành. Với vốn kiến thức và kỹ năng mà bản thân có được thì em biết vẫn còn phải trau dồi rất nhiều trong tương lai. Em xin chân thành cảm ơn quý giảng viên đã, đang và sắp tới sẽ đồng hành cùng chúng em trên hành trình hoàn thành ước mơ này. Và một lần nữa, em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất, cảm ơn lý do đã đưa em đến với hiện tại. Xin cảm ơn thầy Dương Thanh Tùng!

Tác giả: Lê Hoài Phong
MSSV: 2100005747
Lớp: 21DQH1A

NTTU mời bạn tham gia bình chọn cho tác phẩm dự thi tại đường link sau: https://www.facebook.com/photo/?fbid=666444882294266&set=pcb.666445138960907

Tin tức khácXem thêm