Cuộc thi viết Tri ân người thắp lửa – Tác giả Bùi Ngọc Gia Khuê
Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng từng nói rằng: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Thật vậy, đối với tôi, nghề giáo có ý nghĩa vô cùng lớn lao trong việc ươm mầm và nuôi dưỡng những chồi non của Tổ quốc thành những cây cổ thụ to lớn.
Có lẽ, rất quen thuộc khi nhắc đến nghề giáo là những người dạy ở mầm non, tiểu học, trung học,… Nhưng khi đến với đại học, đến với ngôi trường mang tên Bác – Trường Đại học Nguyễn Tất Thành, một sinh viên năm nhất như tôi đã vô cùng ngạc nhiên vào tuần đầu đi học và tiếp xúc với giảng viên tại trường. Tôi ngạc nhiên vì sự nhiệt huyết, sôi nổi, thân thiện và lửa nghề của các giảng viên. Và thật đặc biệt, khi nói đến một giảng viên mà đối với tôi, cô đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi trước khi đến với môi trường đại học đầy xa lạ. Người giảng viên ấy chính là cô Huỳnh Thị Kiều Linh dạy môn Tổng quan du lịch cho lớp của tôi.
Trước khi đến với môi trường đại học, tôi đã nghĩ rằng: “Chắc giáo viên dạy ở trường đại học sẽ dạy cho hết kiến thức rồi cũng không quan tâm đến sinh viên đâu, sinh viên phải tự mình thôi”. Nhưng đến với thời điểm hiện tại, tôi thấy suy nghĩ ấy chỉ đúng một phần. Đúng là sinh viên phải tự học, nhưng không hề có chuyện thầy cô không quan tâm sinh viên như tôi nghĩ. Họ dành ra rất nhiều tâm huyết để cho những sinh viên hiểu và đi đúng hướng với ngành mình đã chọn. Còn đối với cô Linh, cô đặc biệt hơn vì cô là người duy nhất làm tôi cảm thấy rất ấn tượng.
Cô là một giảng viên hết sức đáng yêu, dễ thương và thân thiện. Cô có nét đẹp dịu dàng, nữ tính, giọng nói của cô hiền hòa, dễ chịu và đầy ngọt ngào. Cách dạy của cô chủ yếu là thực tế và cho chúng tôi nói ra ý kiến quan điểm của mình, từ đó chúng tôi có thể tự tin hơn và rèn luyện được khả năng nói lên chứng kiến bản thân. Cô cho chúng tôi cảm giác là không phải đang học mà là vừa học vừa trao đổi với nhau những kiến thức mới. Một câu nói rất “thương hiệu” của cô đó là: “Cô ở đây không phải là nghĩ mình giỏi giang, cao siêu để dạy các bạn, mà là cô ở đây để trao đổi với các bạn. Cô và các bạn trao đổi kiến thức với nhau. Các bạn học cô, cô cũng sẵn sàng học lại từ các bạn. Vì đôi khi có những thứ các bạn biết mà cô không biết. Nên chúng ta ở đây là để trao đổi với nhau”. Câu nói ấy không chỉ khiến tôi bất ngờ mà còn làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi. Tôi cứ ngỡ các giáo viên sẽ nghĩ rằng mình rất giỏi và họ ở đây là để dạy chúng tôi những kiến thức mới và bổ ích. Họ muốn chúng tôi phát biểu là để chúng tôi ghi nhớ kiến thức tốt hơn. Nhưng với cô Linh, cô không hề bác bỏ hay phủ định bất cứ ý kiến và nhận định nào của chúng tôi, cô tôn trọng từng lời nói và lý lẽ của chúng tôi đưa ra. Đối với tôi, cô là một giảng viên rất “có tâm và có tầm”, cô giúp tôi tự tin đưa ra quan điểm của bản thân, làm thay đổi rất nhiều suy nghĩ của tôi về một giảng viên và giúp tôi hiểu sâu hơn về ngành Du lịch, những kiến thức mà tôi chưa từng nghĩ tới bao giờ. Cô là một giảng viên điển hình cho nhận định của Author Unknown: “Những thầy cô giỏi nhất dạy bằng trái tim chứ không bằng sách vở”.
Ngoài việc giảng dạy, cô cũng là một giảng viên quan tâm đến cảm xúc, lý trí và tâm lý của từng học viên. Mỗi tiết học, tôi không chỉ hiểu thêm về các kiến thức ngành học, mà còn biết thêm nhiều điều từ cuộc sống. Cô luôn thêm vào những sự thật đời thường, song song đó là đạo đức nghề nghiệp trong mỗi tiết học. Cảm giác của tôi khi nghe những lời của cô giống như tôi đang lạc vào một câu chuyện cổ tích đầy thú vị chứ không phải là một tiết học khô khan với hàng ngàn lý thuyết khó hiểu. Thêm vào đó, cô còn dành rất nhiều tình cảm cho chúng tôi, cô bao dung với tất cả chúng tôi như việc nếu chúng tôi không kịp thời gian cho cá nhân, cô vẫn cho chúng tôi thêm chút thời gian để hoàn thành rồi dạy tiếp. Tôi cứ ngỡ cô là một người mẹ đầy bao dung và dịu dàng, vừa nâng đỡ, vừa giúp cho chúng tôi thêm trưởng thành hơn. Cô là một giảng viên đầy tâm huyết với nghề, luônyêu thương và quan tâm tới từng cảm xúc của sinh viên. Và thật lòng tôi muốn nói: “Cô Linh ơi, em thật lòng cảm ơn cô nhiều lắm…”
Không chỉ riêng cô Linh, mà tôi biết và tin rằng, ngoài kia, các giảng viên Trường Đại học Nguyễn Tất Thành nói riêng và đa số những người theo nghề giáo nói chung, họ đều mang trong mình một năng lượng nhiệt huyết, một ngọn lửa bùng cháy để thắp sáng những trái tim nhiều hoài bão và đam mê. Những người lái đò ngày đêm đưa chúng ta sang bờ bên kia một cách an toàn, không ngại khó khăn và trăn trở. Họ ở đây là cùng góp phần với cha mẹ chúng ta ươm mầm thành công những cây cổ thụ to lớn để sau này nhìn lại chặng đường ta đi, ta mới thấy rằng: “Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai”. Và cũng nhờ đó, khi ta đứng ở đỉnh vinh quang, ta mới biết trân trọng nhường nào những cố gắng của bản thân và cả những người đã soi đường cho ta. Thế mới nói, nhà giáo dục học Uyliam Batơ Dit đã nhận định: “Nhà giáo không phải là người nhồi nhét kiến thức, mà đó là công việc khơi dậy ngọn lửa cho tâm hồn”…
Tôi vẫn xin một lần nữa cảm ơn cô Linh, người giảng viên hết sức đặc biệt trong lòng tôi: “Em cảm ơn cô rất nhiều, em và cả lớp 24DDL1A thật lòng cảm ơn cô và chúng em yêu cô nhiều lắm”.
Bình chọn cho Tác giả Bùi Ngọc Gia Khuê tại: TẠI ĐÂY
Họ tên: Bùi Ngọc Gia Khuê
Lớp: 24DDL1A
MSSV: 2400002448