Cuộc thi viết Tri ân người thắp lửa – Tác giả Bùi Bá Thành
NHỮNG ÁNH LỬA HỒNG
Em đã từng đọc ở đâu đó một câu nói như thế này: “Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cô cho ta tri thức, bạn bè cho ta những kỉ niệm, kỉ niệm là thứ in sâu trong tâm thức mỗi người, là hành trang đồng hành cùng ta qua bao năm tháng, là nguồn động lực to lớn cho ta trên cuộc hành trình mang tên tương lai”. Một đời người – một dòng sông, mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, muốn qua sông phải lụy đò, đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa. Hằng năm, cứ mỗi độ thu sang, giữa cái khí trời se lạnh, chúng ta lại có dịp nói lời trân quý với những người lái đò thầm lặng ấy. Thầy cô không chỉ là người thắp sáng ngọn đuốc tri thức, mà còn là người thắp lên ngọn lửa đam mê, khát vọng vươn lên ở thế hệ học sinh – sinh viên chúng em. Đối với riêng em, ngọn lửa ấy đã thắp lên lòng khao khát của tuổi trẻ, bỏ qua những khó khăn phía trước để trang bị cho bản thân hành trang vững vàng trên con đường học tập tại ngôi Trường Đại học Nguyễn Tất Thành, lớp 22DTL1A.
Những năm đầu chập chững bước chân lên đại học, em luôn cảm thấy cô độc trên hành trình “quay về bên trong và chữa lành cho chính mình”, khi phải sống ở một nơi nhộn nhịp và mọi người đều có xu hướng đi tìm kiếm và đánh giá lẫn nhau ở những giá trị bên ngoài. Cho đến khi em được học cô Lê Nguyễn Anh Như dạy môn Tâm lý học đại cương, việc gặp được cô trong giai đoạn đầu học tập đối với em đó là một điều vô cùng quý giá, em tìm thấy ở cô những điểm chung vô cùng bất ngờ. Những cuộc trao đổi và những suy nghĩ được chia sẻ một cách tự nhiên, em cảm thấy thật tuyệt vời khi có ai đó không chỉ hiểu được những suy nghĩ sâu kín nhất của em mà còn trân quý và tôn trọng chúng đến vậy. Nhờ gặp được cô em cũng dần nhận ra “À thì ra trên thế giới này ngoài em ra, cũng còn những người như thế”. Nhờ cô mà em nhận ra được những gì bản thân mình đang làm không phải là điều khác biệt, chỉ là em đang đi trên con đường không theo số đông.
Trong quá trình học tập tại trường, thật may mắn khi em được học cô Nguyễn Thị Huỳnh An, qua cuộc hội ngộ này em thấy bản thân mình như tìm được những mảnh ghép còn thiếu trong hành trình “quay về bên trong và chữa lành cho chính mình” ở bộ môn Tâm lý học gia đình. Nhờ những sự quan tâm và chia sẻ của cô cùng những hoạt động mà cô tạo ra phần nào đó đã giúp em biết yêu thương gia đình mình hơn, chấp nhận những lỗi lầm trong quá khứ qua những góc nhìn khác. Nếu không gặp được cô có lẽ trong tâm trí em vẫn len lỏi những kí ức đau buồn và hình ảnh bầu không khí lạnh lẽo mà em mãi không thể đối diện. Ngoài ra cô còn giúp em nhận ra những giá trị bên trong chính mình, cô hướng dẫn em cách để hiểu và bảo vệ đứa trẻ bên trong như thế nào qua môn “Tâm lý học nhân cách”. Nhờ có những bài học quý báu ấy mà em nhận ra được mình đang có những gì và em cần làm những gì để bản thân và cuộc sống tốt trở nên tốt đẹp hơn.
Trong cuộc hành trình phát triển bản thân, để trở thành một nhà Tham vấn – Trị liệu, em cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được thầy “Vũ Xuân Hướng”. Trong mắt em, thầy như là một phiên bản trưởng thành mà em muốn hướng đến vậy, thầy đã cho em nhận ra rằng bản chất của sự việc là không có “Đúng hay sai”, mọi thứ xảy ra đều là “Tất yếu”, việc chúng ta cho nó đúng hay sai là do cách chúng ta nhìn nhận nên sự việc đó, bản chất thật sự đều là cơ hội giúp bản thân được trải nghiệm cảm giác đó và từ đó phát triển bản thân tốt hơn. Nhờ những bài giảng và những chia sẻ tận tình từ thầy, đã giúp em có cái nhìn khách quan hơn về nhiều vấn đề trong cuộc sống, cũng như phần nào giúp em hạn chế cái nhìn phiến diện từ những câu chuyện của thân chủ trong quá trình hành nghề sau này. Mỗi bài giảng, mỗi chia sẻ của thầy như một viên gạch, góp phần xây dựng nên tòa lâu đài kiến thức vững chắc trong tâm hồn em.
Dù bài độc tấu không có tiếng vỗ tay, dù sân khấu không có hoa nhưng khi viên phấn trên tay vẫn có thể khiến mọi âm sắc chạm đến cảm xúc và khai mở tri thức. Âm thầm và lặng lẽ, người thầy đã gắn bó với chiếc bảng đen đầy bụi phấn như lời bài hát khi xưa. Quả thật, lời thầy nói như dòng suối chảy róc rách, bến bờ thầy đưa tới là cái đích tốt đẹp nhất. Những chuyến đò lặng lẽ qua sông có mấy ai quay trở lại, nhưng thầy cô vẫn kiên trì, miệt mài chờ đợi những lượt khách tiếp theo. Ngày ngày trên bục giảng, đêm đêm bên trang giáo án, mái tóc thầy ngày càng nhiều sợi bạc, thì những lứa học trò với tri thức, hoài bão, khát vọng được chắp cánh cũng ngày một nhiều thêm, thế hệ này nối tiếp thệ hệ kia bước đến tương lai bằng con đò mà thầy là người cầm lái. Bước qua chuyến đò, có người thành công, cũng có người thất bại, nhưng sâu thẳm trong mỗi người đều ghi nhớ công ơn người thầy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua cũng đã được hai năm, tuy không ngắn cũng chẳng dài, thế nhưng những sự tận tụy, ân cần trong công việc giảng dạy kiến thức, chân thành và tôn trọng những giá trị sinh viên có, tưởng chừng đơn giản đến thế lại khiến bản thân em trưởng thành và tự tin hơn rất nhiều.
Mùa xuân nhuộm xanh, mùa hạ nắng đỏ như lửa, gió thu cuốn lá, mùa đông tuyết rơi như khúc ca. Quanh năm có bốn mùa, chỉ chờ giây phút này để gửi lời tri ân sâu sắc đến thầy cô. Lòng biết ơn thầy cô như dòng suối mát lành, chảy mãi trong tim, rót vào những trang vở trắng ngần những dòng chữ đầy yêu thương. Em xin chúc tất cả những người thầy, người cô, vẫn đang miệt mài dìu dắt biết bao thế hệ sinh viên thật nhiều sức khỏe và niềm vui, luôn tràn đầy nhiệt huyết để dẫn bước những chuyến đò tiếp theo cập bến thành công.
Bình chọn cho Tác giả Bùi Bá Thành tại: TẠI ĐÂY
Họ và Tên: Bùi Bá Thành
Lớp: 22DTL1A
MSSV: 2200005810